3.
|
LETTRE D’AMOUR
(pour mon premier pays, le Vietnam)
Vingt-six automnes se sont
succédés
depuis le jour où nous nous sommes séparés.
Je te quittais alors que la guerre faisait rage
Et que, toi, tu restais engouffré dans la bataille.
Puis vint le mois d’avril 1975 – le mois du malheur…
J’ai appris ta défaite.
Les pirates communistes envahissants
semaient partout souffrances…
Et toi, mon chéri, tu te débattais, dans les cachots,
contre la faim et la misère.
De la porte Nam-Quan jusqu’à la point de Ca-Mau les supplices sanglants
que tu endurais depuis quatorze ans ont
encore détruit,
déchiqueté davantage ton corps déjà amaigri!
C’en est fini!
Ce pays natal avec ses montagnes vertes et sa mer d’azur?
Ce firmament libre, dans le temps de mouvements?
Ces villes, ces hameaux si animés,
Ceux peuple joyeux, épris de bien-être.
Ô mon Vietnam!
Plus de jours paisibles et heureux d’antan!
Tu souffres dans l’ignominie et la haine
tandis que, moi, à l’étranger, je verse, mon cœur, des larmes de regret.
Notre séparation, cependant, ne signifie pas un adieu définitif
Car toi,
mon pays, tu es la «Patrie» bien aimé de tout le peuple vietnamien.
Et
je jure de vouer au Vietnam un amour éternel.
|
|
Poème original no 3:
TÌNH TỰ
(cùng người tình Việt Nam)
Kể từ buổi mình chia tay nhau đó,
Nay đã là hai mươi sáu mùa thu!
Em ra đi lúc khói lửa mịt mù,
Chàng ở lại nương mình theo chinh chiến.
Rồi tháng tư, bẩy mươi lăm – năm tai biến…
Em nghe tin chàng thất thủ đường gươm,
Giặc Cộng tràn về gieo rắc đau thương.
Chàng quằn quại trong ngục tù đói khổ!
Bao nhiêu năm chịu cực hình máu đổ,
Tấm thân gầy thêm tan nát, xác xơ!
Đầu Nam-Quan đến cuối gót CàMau,
Hình hài vàng võ, sức tàn hơi kiệt!
Còn đâu nữa non xanh nước biếc?
Trời tự do một thuở vẫy vùng?
Phố phường còn đâu nhộn nhịp tưng bừng?
Dân chúng hoan ca, xóm thôn an lạc?
Việt Nam hỡi, những chuỗi ngày êm đẹp,
Của ngày xưa còn có nữa đâu anh?
Chàng thương đau và tủi nhục hờn căm,
Em đất khách khóc thầm thương tiếc!
Mình chia tay không nghĩa là vĩnh biệt,
Nhớ nghe anh hãy chỗi dậy vùng lên,
Dựng lại màu cờ, giành lại giang sơn
Vì chàng là “Tổ Quốc” mến yêu của toàn dân Việt,
Và em nguyện làm người tình chàng vạn kiếp,
Đời đời thương nhớ yêu dấu Việt Nam.
Huynh Dung 1989
|