HUỲNH DUNG

ROMANCIÈRE & POÈTE  -  NOVELIST & POET -  NHÀ VĂN & NHÀ THƠ

 

Thơ của Huỳnh Dung 

**

(viết cho người tình Tổ Quốc Việt Nam)

1.

TÌNH TỰ

(người tình của tôi chính là mãnh giang san chữ S nằm bên bờ đại dương,
đã bao nhiêu năm sống vất vưỡng đau thương)


Kể từ buổi mình chia tay nhau đó,
Tợ như là xa vắng ngàn Thu!
Em ra đi lúc khói lửa mịt mù,
Chàng ở lại nương mình theo chinh chiến.
Rồi tháng tư, bẩy mươi lăm – năm tai biến…
Em nghe tin chàng thất thủ đường gươm,
Giặc Cộng tràn về gieo rắc đau thương.
Chàng quằn quại trong ngục tù đói khổ!
Bao nhiêu năm chịu cực hình máu đổ,
Tấm thân gầy thêm tan nát, xác xơ!
Đầu Nam-Quan đến cuối gót CàMau,
Hình hài vàng võ, sức tàn hơi kiệt!

Còn đâu nữa non xanh nước biếc?
Trời tự do một thuở vẫy vùng?
Phố phường còn đâu nhộn nhịp tưng bừng?
Dân chúng hoan ca, xóm thôn an lạc?

Việt Nam hỡi, những chuỗi ngày êm đẹp,
Của ngày xưa còn có nữa đâu anh?
Chàng thương đau và tủi nhục hờn căm,
Em đất khách khóc thầm thương tiếc!
Mình chia tay không nghĩa là vĩnh biệt,
Nhớ nghe anh hãy chỗi dậy vùng lên,
Dựng lại màu cờ, giành lại giang sơn
Vì chàng là “Tổ Quốc” mến yêu của toàn dân Việt,
Và em nguyện làm người tình chàng vạn kiếp,
Đời đời thương nhớ yêu dấu Việt Nam.

Huynh Dung