HUỲNH DUNG

ROMANCIÈRE & POÈTE  -  NOVELIST & POET -  NHÀ VĂN & NHÀ THƠ

 

Thơ của Huỳnh Dung 

**

10.

TÌNH SI

Ôi ! Ghét quá hai phương trời xa cách,
Không cho em giáp mặt với anh cùng,
Ôi ! phường kia, phố nọ… văn phòng anh…
Em vô phúc chẳng được anh làm bạn !
Để sớm tối được cùng anh trò chuyện,
Để được nghe tiếng nói với giọng cười,

Để được nhìn anh đắm đuối không lời,
Và tình ái dâng đầy lên khoé mắt !
 

Người yêu hỡi ! chưa một lần đối mặt,

Anh là chi mà thu hút hồn em ?
Có phải chăng anh, Hoàng tử thiên cung ?
Thượng đế muốn bày cho nhân gian khổ,
Anh đến trần ai với hình hài phong nhã,
Với tài hoa với trí tuệ phi thường
Khiến tim em dào dạt nhớ thương,
Năm tháng tương tư ng
ẩn ngơ, ngơ ngẩn  

Chưa ước hẹn, tình đã say ngất ngưỡng,
Chưa ái ân đã điên đảo thần hồn !
Yêu anh rồi, sao em vẫn cô đơn ?
Hay anh chỉ là tình nhân trong mộng ?
Mộng tỉnh rồi, sao tình mãi vấn vương ? !

Huynh Dung