7.
|
TÌNH HẬN
Tôi nói chính anh là kẻ thù,
Mà tôi quyết hận đến muôn thu,
Anh làm ngọc nát hoa tơi tã,
Duyên vỡ, mộng tàn, lã ước mơ !
Tôi nói thù anh tôi chẳng quên,
Thù anh tôi kẻ nét đề tên,
Tôi ghi ngày tháng năm gây hận,
Và oán trọn đời kẻ ái ân !
Tôi nói vì anh tôi ra đi,
Hận tình mang trọn buổi phân ly,
Vì anh tôi mất đời hoa mộng,
Giờ cũng không còn vọng ước chi !
Tôi nói vì anh tôi tha phương,
Vì anh tôi hận cả người thương,
Tôi hờn tôi trách ai yêu dấu,
Sao để đời tôi trong tay anh ? !
Anh biết – chính anh là kẻ thù ?
Mà tôi quyết hận đến muôn thu ?
Bao giờ vũ trụ tiêu thành khói,
Ngày ấy hận tình mới vỡ thôi !
Huynh Dung
|