8.
|
TÌNH THỪA
À bây giờ anh mới nói yêu tôi ?
Thần tượng bao năm, anh mãi câm lời,
Khi anh nói «Yêu» thì ngày đã muộn !
Thần ái tình đâu còn là huyền dịu ?
Cho chút duyên xưa vùng dậy tiếp lời anh ?
Ôi người yêu ! Ngày đó mộng không thành,
Tôi lặng lẽ giã từ dỉ vãng,
Rồi từ đó như gió mây phiêu bạc,
Thân bơ vơ lưu lạc ở phương trời,
Ôi người yêu ! Thôi đừng nói yêu tôi,
Để mãi mãi tôi không hề nuối tiếc.
Khi anh thấy tình yêu này bất diệt,
Thì tôi đang dấn bước phong trần,
Tôi đã vì anh mòn mỏi đôi chân,
Đôi mắt ngọc đã mờ phai sắc biếc
Thôi hãy quên tôi, hỡi tình nhân của biển !
Mặn nước đại dương, tím cả môi hồng,
Tôi không muốn tù đày, nên tôi hết yêu anh !
Huynh Dung
|