(trước khi trình làng…)
**
Thuở nhỏ tôi sống với mẹ nơi nhà ông bà ngoại, buổi tối mẹ tôi và ông tôi thường hay làm thơ họa xướng với nhau. Tôi còn bé không hiểu biết gì nhiều, song nhận thấy giữa mẹ và ông tôi có cuộc đàm thoại kỳ thú, khác hẳn người thường. Vì vậy khi bắt đâù biết viết vài câu văn, tôi bắt chước ông tôi và mẹ viết vài câu thơ lên giấy với lời ngộ nghỉnh của trẻ con. Đến tuổi trưởng thành, tuổi biết yêu, nhưng không có cơ duyên gặp người trong mộng, người để yêu, nên mặc dù làm khá nhiều thư tình, nhưng đều là loại tình viễn vong mơ hồ, nên không sáng tác được bài nào có giá trị.
Trên thực tế trong đời tôi không có cuộc tình mê đắm để có hồn thơ lai láng mà viết được lời hoa mỹ súc tình như các thi nhân khác để có thể giới thiệu sáng tác của mình trên thi đàn. Đó cũng là lý do tôi đã xuất bản những sáng tác văn chương (về tiểu thuyết), mà không bao giờ có ý định phát hành « một tập thi thơ » để phổ biến. Chỉ vì hổ thẹn không muốn làm cái việc « múa rìu » với các bậc thi nhân đàn chị đàn anh.
Thời học trò thư sinh tôi rất thích đọc thơ của các thi nhân xưa như : Xuân Diệu, Thế Lữ, Đinh Hùng, Lưu Trọng Lư. Nhưng những lời thơ tôi si mê và thuộc nằm lòng là của thi sĩ thời sau những vị kia, chính là nhà thơ quân đội Tường Linh, với bài thơ tựa đề là « Không lời ».
Và hiện tại ở hải ngoại này, trong thời vong quốc, có rất nhiều thi nhân viết những lời thơ thật hay về tình riêng và tình nước…lời nào cũng đẹp như hoa, mỹ lệ như nguyệt… Thật khó mà nhớ hết tên tuổi các bậc thi tài hiện hữu. Nhưng có thể nói trong các số thi thơ ở hải ngoại mà tôi rất mê đọc là thơ của hai thi sĩ Hải Triều và Hồ Công Tâm . Hai thi nhân này sáng tác rất nhiều và cũng xuất bàn nhiều tập thi thơ. Điểm đặc sắc của họ là dù ở thể tài nào, là thơ tình, thơ chống Cộng, ngay cả thơ móc kê, thơ chữi bới… cũng không dùng chữ tục tằn thô lỗ… gieo vần thật hay, lời hoa mỹ, chãi chuốc, thi tứ dồi dào, câu thơ dù ngắn dù dài, vẫn không có chữ thừa, chữ thiếu, hầu như không có khuyết điểm. Có thể nói một chữ « tuyệt » để ca ngợi thi thơ của hai vị này.
Còn một nhà thơ thứ ba hiện hữu mà tôi cũng thích đọc đó là thi sĩ Chu Vương Miện. Thơ của vị này hoàn toàn trái hẳn với hai thi sĩ nói trên. Ông nghĩ sao viết vậy, ý lời loạn xạ, không chãi chuốc, không mỹ lê, cũng không thô tục. Nhưng với tình chân thật, tư tưởng phóng túng điên đảo, nên đọc thơ của ông người đọc cảm thấy vui, thấy tức cười và nhận ra được sắc thái đặc biệt trong thi thơ của ông.
*Trở lại mục thư đàn của tôi, trên trang Web nhỏ bé này, nể tình một số bạn bè và độc giả quen biết muốn tôi phải trình ra một vài sáng tác thi thơ của mình, nên tôi hổ thẹn đưa ra đây vài bài thơ của mình, tuy viết không xa xưa lắm, song cũng đã nhiều năm rồi (đã dịch ra Pháp ngữ và phổ biến trên báo Pháp ngữ, mà thiên ha cho rằng thơ mang tính cách lãng mạn của các thi nhân Pháp vào thế kỷ 19). Mong rằng quí độc giả không chê bai, thưởng thức tàm tạm vậy.
|
|
|
Tóm lại tôi không có được cái đặc tài của thi nhân, nên trang web này, xin giới thiệu độc giả một vài bài thơ của mẹ già với lời thơ mộc mạc, trích trong tập thơ « TIẾNG LÒNG SƯƠNG PHỤ » xuất bản năm 1994 ở hải ngoại ( chỉ phổ biến trong vòng thân quyến và bạn bè) |
|